Tuổi 30 kỹ năng đầy mình nhưng sự nghiệp bằng 0
2025-04-14 IDOPRESS
Khi 25 tuổi,tôi từng nghĩ cuộc sống là một đường thẳng: cứ học tốt,tìm việc ổn,rồi mọi thứ sẽ suôn sẻ. Nhưng giờ đây,ở tuổi 31,sau những lần vấp ngã,lạc lối và tự đứng dậy,tôi nhận ra chẳng có công thức nào hoàn hảo cả. Tuổi 20-30 là quãng thời gian chênh vênh nhất: bạn vừa muốn bay cao,vừa sợ rơi xuống.
Không để bị cuốn trôi
Hồi mới ra trường,tôi nghĩ chỉ cần cố gắng là đủ. Nhưng thực tế thì khác: cuộc sống như một dòng sông,nếu bạn không biết bơi,bạn sẽ bị cuốn đi. Tôi từng dành hàng giờ lướt mạng xã hội,so sánh mình với người khác,rồi tự hỏi sao mình mãi giậm chân tại chỗ. Đến năm 26 tuổi,tôi quyết định thay đổi,dù muộn,và bắt đầu hành trình làm chủ chính mình.
Thời đại này,thông tin đến từ mọi phía: tin tức,video,lời khuyên từ người lạ. Tôi từng bị ngập trong đó,xem hết video này đến bài viết kia mà chẳng làm được gì. Nếu tôi không chọn nơi để đặt tâm trí,cuộc sống sẽ chọn hộ – và thường là sai hướng.
Chọn một thứ để giỏi,thay vì biết chút chút về mọi thứ là điều tôi nhận ra. Tôi từng muốn học đủ thứ: ngoại ngữ,kỹ năng mềm,công nghệ... nhưng chẳng cái nào ra hồn. Sau này,tôi tập trung vào một việc duy nhất,rèn nó đến mức tự tin. Tôi rút ra,một kỹ năng giỏi sẽ mở cửa cho mình,còn biết mỗi thứ một ít chỉ khiến tôi đứng ngoài lề.
Thói quen nhỏ thay đổi lớn. Tôi bắt đầu từ việc đơn giản: mỗi sáng dành 15 phút đọc sách,mỗi tối viết lại những gì mình học được. Ban đầu,tôi chẳng thấy gì khác,nhưng sau vài tháng,tôi nhận ra mình rõ ràng hơn,tự tin hơn. Cuộc sống là những viên gạch nhỏ,chỉ cần đặt từng viên,rồi một ngày nhìn lại,đó là cả một ngôi nhà.
>> Thất nghiệp tuổi 31,tôi không có nổi 100.000 đồng trong túi
Tạo giá trị
Khi còn trẻ,tôi mơ về những điều lớn lao: một công việc hoành tráng,một vị trí ai cũng ngưỡng mộ. Nhưng thực tế lại là những ngày làm việc lặp lại,đôi khi chẳng ai để ý. Ở tuổi 31,tôi hiểu rằng giá trị bạn tạo ra không nằm ở danh tiếng,mà ở những gì bạn làm mỗi ngày.
Làm tốt từ những điều nhỏ nhất. Có lần,tôi được giao một việc chẳng ai quan tâm. Thay vì làm qua loa,tôi dành thời gian tìm hiểu,thử cách mới,và hoàn thành vượt mong đợi. Dù không ai vỗ tay,tôi biết mình đã đặt một viên gạch cho tương lai. Thành công không đến từ một cú nhảy lớn,mà từ hàng trăm bước nhỏ bạn đi khi chẳng ai nhìn.
Có nhiều người nhầm bận rộn với hiệu quả. Tôi từng ôm đồm đủ thứ,làm việc đến khuya để chứng minh mình "năng động". Nhưng rồi tôi kiệt sức,và chẳng ai nhớ đến nỗ lực ấy. Sau này,tôi học cách chọn lọc: mỗi ngày chỉ làm 2-3 việc quan trọng,làm thật tốt. Chất lượng hơn số lượng,đó là cách để lại dấu ấn.
Khi tôi giỏi một điều mà ít người làm được,tôi có quyền chọn cách mình sống: làm việc mình thích,từ chối những gì không phù hợp. Tạo ra thứ gì đó có giá trị,tôi sẽ không phải chạy theo ai nữa. Bắt đầu từ chỗ mình đứng,làm tốt từng việc nhỏ,và giá trị sẽ tự tìm đường đến.
Chọn lọc
Hồi 20 tuổi,tôi nghĩ phải quen thật nhiều người,trải nghiệm thật nhiều thứ thì mới là "sống hết mình". Tôi chạy theo những buổi tiệc,những mối quan hệ hời hợt,rồi nhận ra mình vẫn trống rỗng. Đến tuổi 31,tôi hiểu,ý nghĩa không nằm ở số lượng,mà ở những gì thực sự chạm đến trái tim.
Tôi từng phí thời gian với những mối quan hệ chỉ toàn lợi ích. Sau này,tôi chỉ giữ lại vài người: một người bạn thật sự lắng nghe,một người thầy truyền cảm hứng,và gia đình – những người tôi từng vô tình bỏ qua. Một cuộc trò chuyện sâu sắc đáng giá hơn trăm lời chào xã giao.
Tôi từng nghĩ phải đi khắp nơi,làm điều gì đó thật lớn mới là sống. Nhưng những khoảnh khắc tôi nhớ nhất lại rất giản dị: ngày tôi vượt qua nỗi sợ để thử điều mới,hay buổi chiều ngồi một mình suy ngẫm về thất bại. Ý nghĩa đến khi tôi lắng lại,thay vì chạy theo mọi thứ.
Tôi từng nghiện mạng xã hội,sợ mình "lạc hậu" nếu không theo kịp xu hướng. Nhưng khi giảm thời gian online,tôi có không gian để nghĩ sâu hơn,sống chậm hơn,và thấy hạnh phúc hơn. Tôi nhận ra mình không cần phải biết hết,làm hết,chỉ cần làm tốt những gì quan trọng.
Cuộc sống không phải là cuộc đua để "có tất cả". Chọn vài người để yêu thương,vài khoảnh khắc để trân trọng – thế là đủ.
Đi chậm thôi
Tuổi 20-30 của tôi không hoàn hảo. Tôi đã chậm chân,đã thất bại,đã hoang mang không biết mình là ai? Nhưng tôi vẫn ở đây,vẫn tiến lên,nhờ những bước đi nhỏ mà chắc. Cuộc sống không có công thức,nhưng nó có những lối đi: làm chủ bản thân,tạo ra giá trị,và sống ý nghĩa. Nếu bạn đang 20-30,đừng sợ mình chưa đủ giỏi,chưa đủ nhanh. Quan trọng không phải bạn bắt đầu từ đâu,mà là bạn có dám bắt đầu hay không? Tôi đã làm được,và tôi tin bạn cũng sẽ làm được. Cuộc sống là hành trình dài,đi chậm thôi,nhưng đừng dừng lại.
Trí Lê
'Kỹ sư 32 tuổi thà thất nghiệp chứ không làm việc làng nhàng'
Tuổi 30 'khó xin việc vì Gen Z'
Có nhà tuổi 30 nhờ không 'cày cuốc mù quáng'
Vay mua nhà trước tuổi 30
Mua được nhà trước tuổi 30
Sống vật vã sau khi vay mua nhà ở tuổi 30
'Kỹ sư 32 tuổi thà thất nghiệp chứ không làm việc làng nhàng'
Tuổi 30 'khó xin việc vì Gen Z'
Có nhà tuổi 30 nhờ không 'cày cuốc mù quáng'
Vay mua nhà trước tuổi 30
Mua được nhà trước tuổi 30
Sống vật vã sau khi vay mua nhà ở tuổi 30